Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 01/02/2025


Thứ Bảy Tuần 3 Thường Niên

Bài Đọc 1Hr 11,1-2.8-19:


1 Thưa anh em, đức tin là bảo đảm cho những điều ta hy vọng, là bằng chứng cho những điều ta không thấy.2 Nhờ đức tin ấy, các tiền nhân đã được Thiên Chúa chứng giám.

8 Nhờ đức tin, ông Áp-ra-ham đã vâng nghe tiếng Chúa gọi mà ra đi đến một nơi ông sẽ được lãnh nhận làm gia nghiệp. Ông đã ra đi mà không biết mình đi đâu.9 Nhờ đức tin, ông đã tới cư ngụ tại Đất Hứa như tại một nơi đất khách, ông sống trong lều cũng như ông I-xa-ác và ông Gia-cóp là những người đồng thừa kế cùng một lời hứa,10 vì ông trông đợi một thành có nền móng do chính Thiên Chúa vẽ mẫu và xây dựng.11 Nhờ đức tin, cả bà Xa-ra vốn hiếm muộn, cũng đã có thể thụ thai và sinh con nối dòng vào lúc tuổi đã cao, vì bà tin rằng Đấng đã hứa là Đấng trung tín.12 Bởi vậy, do một người duy nhất, một người kể như chết rồi mà đã sinh ra một dòng dõi nhiều như sao trời cát biển, không tài nào đếm được.13 Tất cả các ngài đã chết, lúc vẫn còn tin như vậy, mặc dù chưa được hưởng các điều Thiên Chúa hứa; nhưng từ xa các ngài đã thấy và đón chào các điều ấy, cùng xưng mình là ngoại kiều, là lữ khách trên mặt đất.14 Những người nói như vậy cho thấy là họ đang đi tìm một quê hương.15 Và nếu quả thật họ còn nhớ tới quê hương mình đã bỏ ra đi, thì họ vẫn có cơ hội trở về.16 Nhưng thực ra các ngài mong ước một quê hương tốt đẹp hơn, đó là quê hương trên trời. Bởi vậy, Thiên Chúa đã không hổ thẹn để cho các ngài gọi mình là Thiên Chúa của các ngài, vì Người đã chuẩn bị một thành cho các ngài.

17 Nhờ đức tin, khi bị thử thách, ông Áp-ra-ham đã hiến tế I-xa-ác; dù đã nhận được lời hứa, ông vẫn hiến tế người con một.18 Về người con này, Thiên Chúa đã phán bảo: Chính do I-xa-ác mà sẽ có một dòng dõi mang tên ngươi.19 Quả thật, ông Áp-ra-ham nghĩ rằng Thiên Chúa có quyền năng cho người chết trỗi dậy. Rốt cuộc, ông đã nhận lại người con ấy như là một biểu tượng.

Tin MừngMc 4,35-41:


35 Khi ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi!”36 Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người.37 Một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước.38 Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao?”39 Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi!” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ.40 Rồi Người bảo các ông: “Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?”41 Các ông sợ hãi kinh hoàng và nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”

Suy Niệm:


Chẳng hiểu tại sao lúc chiều xuống, Đức Giêsu lại bảo các môn đệ đưa mình qua bờ phía đông của Biển Hồ, trên con thuyền mà Ngài ngồi giảng các dụ ngôn (Mc 4,1). Do địa thế đặc biệt, hồ Galilê hay có những trận cuồng phong ập đến bất chợt, tạo ra những cơn bão lớn trên sóng nước. Tối hôm ấy, thầy trò đã gặp một cơn bão như vậy.

Thầy Giêsu phó thác mọi sự cho các môn đệ vốn là ngư phủ lành nghề. Thầy mệt nên ngủ say ở đuôi thuyền, ngủ trên một cái gối. Trong khi đó, các môn đệ phải vật lộn với sóng gió, nước tràn đầy thuyền. Họ có vẻ mất bình tĩnh khi thấy cơn giông bão không đánh thức Thầy được. Chính họ đánh thức Thầy bằng một lời trách móc: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” (c. 38). Thầy Giêsu đã thức dậy, và đã làm cho biển lặng, gió yên.

Đời con người ai tránh được sóng gió bất chợt. Nếu biết trước sẽ gặp sóng gió, ai dám vượt biển ban đêm. Sóng gió xảy ra trong đời riêng của mỗi người, trong gia đình, trong đất nước, trong Giáo Hội, trên thế giới. Sóng gió làm ta thấy con thuyền đời mình chòng chành, mong manh, khiến ta sợ hãi, hoảng loạn. Giữa cơn sóng gió, có khi người tín hữu lại thấy Chúa lạnh lùng, vô cảm. Như các môn đệ, chúng ta không hiểu tại sao Chúa có thể ngủ được khi đời ta bị đe dọa bởi cuồng phong; tại sao Chúa lại vắng mặt, thinh lặng và khoanh tay vào lúc chúng ta cần đến Ngài hơn cả.

“Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” (c. 40). Anh em không tin là Thầy đang ở trong cùng một con thuyền với anh em sao? Lẽ ra, chúng ta phải cảm thấy yên tâm khi nhìn Chúa say giấc ngủ tín thác của trẻ thơ chính giữa cơn giông bão. Nhìn Chúa ngủ bình an, chúng ta hiểu rằng chẳng có gì đáng sợ. Vâng lời Chúa để qua bờ bên kia và có Chúa trong con thuyền đời mình, điều đó không làm chúng ta tránh được giông bão, có khi lại gặp bão tố nhiều hơn. Nhưng điều chắc chắn là chúng ta sẽ qua được bờ bên kia với lòng tin được tôi luyện của người tín hữu dày dặn. Chúng ta dám tin Chúa có quyền trên sóng gió của đời ta không?

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.