Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 08/12/2024


Chúa Nhật 2 Mùa Vọng

Bài Đọc 1Br 5,1-9:


1 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy cởi bỏ áo tang khổ nhục,
và mặc lấy ánh vinh quang vĩnh cửu
Thiên Chúa ban cho ngươi;
2 hãy khoác vào mình áo choàng công chính của Thiên Chúa;
và đội lên đầu triều thiên vinh quang
Đấng Vĩnh Hằng ban tặng.
3 Vì Thiên Chúa sẽ cho khắp cả hoàn cầu
thấy hào quang rực rỡ của ngươi.
4 Mãi mãi Người sẽ gọi ngươi
là “Bình an xây dựng trên công chính”,
và “Vinh quang phát xuất từ lòng kính sợ Thiên Chúa”.
5 Vùng lên, Giê-ru-sa-lem hỡi,
hãy đứng ở nơi cao, và hướng nhìn về phía đông:
Kìa xem con cái ngươi từ đông sang tây tụ họp về
theo lời Đấng Thánh đã truyền dạy.
Được Thiên Chúa nhớ đến, chúng hớn hở mừng vui.
6 Xưa chúng bị quân thù áp giải,
phải rời ngươi, không xe không ngựa.
Nay Thiên Chúa lại đưa chúng trở về với ngươi,
chúng được kiệu đi vinh quang rực rỡ, khác chi một ngai vàng.
7 Vì Thiên Chúa đã ra lệnh phải bạt thấp núi cao
và gò nổng có tự lâu đời,
phải lấp đầy thung lũng cho mặt đất phẳng phiu,
để Ít-ra-en tiến bước an toàn
dưới ánh vinh quang của Thiên Chúa.
8 Theo lệnh của Thiên Chúa, rừng xanh và đủ loại quế trầm
sẽ tỏa bóng che rợp Ít-ra-en,
9 vì Thiên Chúa sẽ dẫn Ít-ra-en đi trong hoan lạc,
dưới ánh sáng vinh quang của Chúa,
cùng với lòng từ bi và sự công chính của Người.

Bài Đọc 2Pl 1,4-6.8-11:


4 Thưa anh em, tôi luôn vui sướng mỗi khi cầu nguyện cho anh em hết thảy,5 vì từ buổi đầu cho đến nay, anh em đã góp phần vào việc rao giảng Tin Mừng.6 Tôi tin chắc rằng: Đấng đã bắt đầu thực hiện nơi anh em một công việc tốt lành như thế, cũng sẽ đưa công việc đó tới chỗ hoàn thành cho đến ngày Đức Ki-tô Giê-su quang lâm.8 Có Thiên Chúa làm chứng cho tôi: tôi hết lòng yêu quý anh em tất cả, với tình thương của Đức Ki-tô Giê-su.9 Điều tôi khẩn khoản nài xin, là cho lòng mến của anh em ngày thêm dồi dào, khiến anh em được ơn hiểu biết và tài trực giác siêu nhiên,10 để nhận ra cái gì là tốt hơn. Tôi cũng xin cho anh em được nên tinh tuyền và không làm gì đáng trách, trong khi chờ đợi ngày Đức Ki-tô quang lâm.11 Như thế, anh em sẽ đem lại hoa trái dồi dào là sống một đời công chính nhờ Đức Giê-su Ki-tô, để tôn vinh và ngợi khen Thiên Chúa.

Tin MừngLc 3,1-6:


1 Năm thứ mười lăm dưới triều hoàng đế Ti-bê-ri-ô, thời Phong-xi-ô Phi-la-tô làm tổng trấn miền Giu-đê, Hê-rô-đê làm tiểu vương miền Ga-li-lê, người em là Phi-líp-phê làm tiểu vương miền I-tu-rê và Tra-khô-nít, Ly-xa-ni-a làm tiểu vương miền A-bi-lên,2 Kha-nan và Cai-pha làm thượng tế, có lời Thiên Chúa phán cùng ông Gio-an, con ông Da-ca-ri-a, trong hoang địa.3 Ông đi khắp vùng ven sông Gio-đan, rao giảng kêu gọi người ta chịu phép rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội,4 như có lời chép trong sách ngôn sứ I-sai-a rằng: Có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi.5 Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng.6 Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa.

Suy Niệm:


Malakhi được coi là vị ngôn sứ cuối cùng của Cựu Ước. Ông viết một lời tiên tri ở cuối cuốn sách của mình: “Này Ta sai ngôn sứ Êlia đến với các ngươi, trước khi Ngày của ĐỨC CHÚA đến” (Ml 3,23). Bởi đó, nhiều người Do Thái đã tin và chờ, chờ Êlia trở lại để chuẩn bị cho ĐỨC CHÚA đến. Dân Ítraen đã chờ vị ngôn sứ đó từ năm thế kỷ. Khi Gioan Tẩy giả xuất hiện, người ta tin ông là Êlia. Nhưng Gioan không xuống từ trời trong cơn gió lốc (2 V 2,11), ông được sinh ra bởi một đôi vợ chồng cao niên hiếm muộn. Thiên sứ đã báo cho người cha là Dacaria biết về Gioan: em sẽ được đầy thần khí và quyền năng của Êlia (Lc 1,17). Dacaria biết con mình sẽ là ngôn sứ của Chúa, đi trước Chúa, để dọn đường cho Ngài và giúp dân Ítraen nhận biết ơn cứu độ (Lc 1,76-77).

Mỗi lần đến Mùa Vọng, chúng ta lại gặp Gioan Tẩy giả, một ngôn sứ thích sống trong hoang địa (Lc 1,80). Ông đã sống ở đó cho đến khi bắt đầu sứ vụ. Người Do Thái vui khi nhận ra ông là ngôn sứ, vì họ biết Thiên Chúa đã muốn nối lại với Ítraen cuộc đối thoại bị cắt đứt qua nhiều thế kỷ. “Có lời Thiên Chúa phán cùng ông Gioan” (Lc 3,2). Lời Chúa đến với Gioan như xưa đã đến với các ngôn sứ. Chính hoang địa là nơi Chúa nói với Gioan để ông nói lại cho dân chúng. Gioan không nói lời của mình, không làm việc của mình. Ông là người phát ngôn của Chúa và làm việc cho Chúa. Ông đã đi khắp vùng ven sông Giođan kêu gọi người ta đến với ông để lãnh nhận phép rửa. Phép rửa này nhằm giúp họ bày tỏ lòng sám hối, mong được ơn tha tội, làm hòa với Chúa (Lc 3,3). Gioan ý thức mình là người dọn đường. Ông nhận ra mình là tiếng hô trong hoang địa, nên ông tâm đắc với lời mời gọi trong sách Isaia: “Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa...” (Is 40,3). Gioan không mời người ta dọn con đường vật chất, nhưng con đường trong tâm của mình. Con đường ấy vốn mấp mô, quanh co, lồi lõm, nay phải sửa lại cho ngay thẳng, phẳng phiu. Để chuẩn bị con đường như thế, cần hối cải và hoán cải. Hoán cải là biến đổi tâm của mình, từ đó đổi cả cuộc đời. Gioan mời người ta đến để ông dìm họ xuống dòng nước. Dòng nước thanh tẩy và đưa họ vào cuộc sống mới.

Thiên Chúa đã cho xuất hiện ngôn sứ Gioan vào thời đế quốc Rôma đô hộ người Do Thái. Thượng tế Khanan đã bị Rôma truất phế để đưa con rể ông là Caipha lên thay. Vào thời ấy, đất Ítraen bị chia để trị, một phần cho Philatô, ba phần dành cho ba con trai của Vua Hêrôđê Cả. Gioan được sai đến vào thời buổi hỗn loạn nhiễu nhương như thế, để chuẩn bị đường cho Đấng Cứu độ, cho Đức Chúa (Lc 2,11).

Thời nào Thiên Chúa cũng tặng cho nhân loại những Gioan, những người dọn đường cho Con Ngài đến. Gioan can đảm mời gọi người ta hoán cải đổi đời, và chính ông cũng có can đảm để sống hoán cải. Con Thiên Chúa đã đến trần gian từ hơn 2000 năm qua, nhưng thế giới hôm nay vẫn giống với thời của Gioan Tẩy giả, vẫn cần tự do, công lý, bình an, hạnh phúc, sự thật, tình thương. Bởi đó, thế giới vẫn cần những người dọn đường như Gioan.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.